June 14, 2014 at 5:01am
"...Cafe'
đen, rượu đỏ, và thuốc lá bao xanh là ba dấu hiệu của đất Pháp...Không
có ba thứ này, nhất định nước Pháp sẽ không còn những cơn mưa phùn
tháng Tư .
Hắn ngồi bên cạnh khung cửa kính, quán thuốc lá chỉ mang tên vỏn vẹn là Tabac Cafe Express... Quán thuốc nằm đối diện nghĩa địa.
Chung quanh đều im lặng, thỉnh thoảng vài tiếng ho, tiếng cửa đẩy vào, tiếng gió rít vào từ những ngày quá khứ.
Bây giờ là tháng Tư ? Thời gian là những tháng Tư còn lại...
Hắn ho khan vài tiếng cho đỡ buồn,trời lạnh quá, im lặng quá, nhiều khi mình phải bày đặt ho khan để thấy rằng mình vẫn còn đó, vẫn sống, vẫn thở... " ( trang 8 ,"Bay Đi Những Cơn Mưa Phùn" __ PhạmCôngThiện )
Nhưng ở đây không còn là tháng Tư nữa , mà đang là những ngày cuối tháng Năm,cuối mùa Xuân...Tôi đang ngồi đọc những giòng đầu tiên trong tập tản văn "Bay Đi Những Cơn Mưa Phùn" của tay cuồng chữ PhamCongThien, một cuốn sách đầy kỷ niệm của thời tuổi trẻ Saigon đã xa xôi mấy chục năm qua, rất cảm động khi im lặng đi vào những ngóc ngách của từng giòng viết mà có thể đối với người khác chỉ đọc lướt qua vài trang sẽ...ngáp và vứt vào góc bàn ! Cũng có người đã vứt vào xọt rác nữa ! Vì chán và vì chẵng hiểu Hắn-PCT viết cái đếch quái quỷ gì vậy nhĩ !?
(** Phải nói vài lời cám ơn sự ngọt ngào nhiệt tình của cô Gio HeoMay- người bạn/người chị rất nghệ sĩ tính , đã copy trọn cuốn sách nguyên bản ngày xưa của cuốn sách, rồi gởi tặng Vynn mình...Thương Gió quá ! Gió đang bệnh đấy, nhưng với sự kiên cường chiến đấu và phớt lờ hiếm có, Gió vẫn thổi vi vu viết lia lịa và mới khoe rằng đã mập lên thêm được 4 kylo...thịt ba rọi nữa, cho dù sẽ còn phải đối diện với những giờ "vào thuốc" đầy tính thời gian của kiên nhẫn và chấp nhận ! Xin Chúa ban bình an cho cô Gió... )
Thời gian nơi đây đang đi vào những ngày cuối mùa Xuân trong tháng Năm, mặt trời sẽ rực rỡ hơn, nắng sẽ lấp lánh và vàng hơn cả mầu cát của bãi biển vào tháng sau là tháng Sáu mùa Hè hăm hở xấn tới, không gian thời gian sẽ giãn rộng ra cho nắng tràn trề nhễ nhại bóng mướt trên những trần trụi trần gian thân thể chân đùi bụng ngực của các cô gái tóc búi cao , đeo kính đen nằm phơi nắng...Và người ta hôn nhau thơm hương vị ngọt ngào vị cam, chanh, nho tươi dưới bóng mát của những cây dừa lá to xanh mướt...
Nắng rực rỡ, mùa Hè... ( nói mùa Hạ thì nghe hay hơn, phải không nhĩ !? )
Các trường học đóng cửa, những con đường sáng sớm quanh thành phố nhỏ nơi anh ở không ồn ã tiếng xe đưa đón cùng những tiếng cười nói của học sinh nữa...Và người lớn, cha mẹ chúng cũng lên đường cùng gia đình đi nghỉ Hè xa trên những chuyến xe lái xuyên bang vạn dặm thiên lý núi đồi xinh đẹp hoang sơ nguyên thủy thiên nhiên bát ngát của 50 tiểu bang nước Mỹ này...
|Anh cũng có ý định xách gói, cầm máy ảnh lên núi ở ẩn vài ba ngày vacation, hoặc sẽ vào sa mạc ngồi nhìn gió thổi cát bay rì rào qua những bụi cỏ dại, hay là ra Biển ngồi nhìn và nghe sóng vỗ vào bờ đá cho...lãng mạn nhĩ ?! Hmmm..., No , anh không thích Biển lắm đâu, em biết đấy mà: anh chỉ thích cái im lặng hoang sơ của núi, của đá, của sa mạc và yêu cái âm thanh xào xạc lao xao của rừng xanh lá hoa cây cỏ .
Những con đường quanh đây im vắng hơn khi mùa Hè về, phần là vì các trường học nghĩ Hè, phần vì nắng quá nhiều, người ta ra Biển nhiều hơn là đi bộ trên đường, những con đường thỉnh thoảng có tiếng xe vụt lướt qua, vậy thôi, và anh rất thích sự im vắng cũa những con đường !
Nhớ ngày xưa, những lần có dịp lên phố cao trên Dalat , anh đã từng ngồi im lặng hàng giờ bên một ghế đá bên bờ cong cong một con đường quanh Hồ Xuân Hương, chỉ để nghe tiếng gió vi vu trên những hàng cây thông trên đồi cù và những con đường im vắng quanh đó vọng lại...
"Ngày Xưa" ?
Ôi , Sao anh yêu 2 chữ "Ngày Xưa" thế không biết, nó gợi nhớ những câu chuyện Cổ tích hồi thơ ấu chúng ta vẫn thường được nghe kể, hay đọc sách, và bao giờ cũng bắt đầu bằng câu Once upon a time :"Ngày xửa , Ngày xưa , nơi làng kia có..."..v.v...Nó gợi cảm thoang thoảng mùi hương nơi những sợi tóc tơ sau cái gáy thanh nhã trắng muốt của em, chất ngất như vùng ngực ấm áp dịu dàng và ngọt ngào đằm thắm như đôi môi em vậy...
"...Từ nghĩa địa đi ra, từ con đường trên đồi cao dẫn đến thành phố, tôi thấy một thế giới loài người thoáng hiện dưới một mầu sắc kỳ lạ, thế giới huy hoàng vô cùng, thực là đẹp triền miên. Nắng sắp lên. Chưa bao giờ tôi thấy nắng đẹp như vậy. Chưa bao giờ tôi yêu trần gian này đến thế...
Tôi tự nói với lòng : " Ngày hôm nay, và cả những ngày sắp đến, bắt đầu bằng niềm thanh bình vô hạn của tâm hồn"
Một cặp tình nhân nắm tay nhau đẩy cửa bước vào...Tiếng xe cộ lướt trên đường lọt vào quán, họ đi qua bàn anh ngồi sát ngay cửa sổ kính trong suốt...Cô gái lướt qua sát anh đến độ anh thoáng hít được một thoảng hương thơm từ mái tóc dài của cô phã nhẹ vào mũi...
Tháng Sáu ngập nắng bên ngoài, anh nhìn thấy nụ cười mĩm dễ thương im lặng cũa em trên những trang viết cũ...
Bản nhạc anh đang nghe có lời và giai điệu buồn muốn chết ! Àh hay ra là anh cũng đang buồn đấy chứ gì nữa, nhỉ !? ( ùiii giờiii , buồnnn ! )
Người dọn bàn đến bên cạnh, tay cầm ca nước lạnh có những viên đá hình ngôi sao trong veo với những lát chanh tươi có vỏ mầu vàng, hỏi :
Anh yêu thích điều đặc biệt ấy của sự tinh tế nghe ra cả cái thanh âm lao xao rất nhẹ của sự im lặng của lòng mình ! Những con đường hoang vắng khi về chiều tà tháng Sáu mùa Hè oi ã nắng khô vàng chín rụng cả những nỗi buồn xưa và nay, cũ và mới...
Thật là tuyệt khi uống cạn những xúc cảm ấy của trái tim !
Chiều tháng Sáu nắng vẫn còn nấn ná đến tận 8 giờ tối ở nơi đây ! ừhmm..., bản nhạc có lời hát và giai điệu nghe buồn muốn chết luôn...!
"Một mình đi mãi...Trên đường dài không thấy
Ai người quen tôi đấy ?! Bao giờ đời sẽ vui... !? "
... ... ... ... ...
Hắn ngồi bên cạnh khung cửa kính, quán thuốc lá chỉ mang tên vỏn vẹn là Tabac Cafe Express... Quán thuốc nằm đối diện nghĩa địa.
Chung quanh đều im lặng, thỉnh thoảng vài tiếng ho, tiếng cửa đẩy vào, tiếng gió rít vào từ những ngày quá khứ.
Bây giờ là tháng Tư ? Thời gian là những tháng Tư còn lại...
Hắn ho khan vài tiếng cho đỡ buồn,trời lạnh quá, im lặng quá, nhiều khi mình phải bày đặt ho khan để thấy rằng mình vẫn còn đó, vẫn sống, vẫn thở... " ( trang 8 ,"Bay Đi Những Cơn Mưa Phùn" __ PhạmCôngThiện )
Nhưng ở đây không còn là tháng Tư nữa , mà đang là những ngày cuối tháng Năm,cuối mùa Xuân...Tôi đang ngồi đọc những giòng đầu tiên trong tập tản văn "Bay Đi Những Cơn Mưa Phùn" của tay cuồng chữ PhamCongThien, một cuốn sách đầy kỷ niệm của thời tuổi trẻ Saigon đã xa xôi mấy chục năm qua, rất cảm động khi im lặng đi vào những ngóc ngách của từng giòng viết mà có thể đối với người khác chỉ đọc lướt qua vài trang sẽ...ngáp và vứt vào góc bàn ! Cũng có người đã vứt vào xọt rác nữa ! Vì chán và vì chẵng hiểu Hắn-PCT viết cái đếch quái quỷ gì vậy nhĩ !?
(** Phải nói vài lời cám ơn sự ngọt ngào nhiệt tình của cô Gio HeoMay- người bạn/người chị rất nghệ sĩ tính , đã copy trọn cuốn sách nguyên bản ngày xưa của cuốn sách, rồi gởi tặng Vynn mình...Thương Gió quá ! Gió đang bệnh đấy, nhưng với sự kiên cường chiến đấu và phớt lờ hiếm có, Gió vẫn thổi vi vu viết lia lịa và mới khoe rằng đã mập lên thêm được 4 kylo...thịt ba rọi nữa, cho dù sẽ còn phải đối diện với những giờ "vào thuốc" đầy tính thời gian của kiên nhẫn và chấp nhận ! Xin Chúa ban bình an cho cô Gió... )
Thời gian nơi đây đang đi vào những ngày cuối mùa Xuân trong tháng Năm, mặt trời sẽ rực rỡ hơn, nắng sẽ lấp lánh và vàng hơn cả mầu cát của bãi biển vào tháng sau là tháng Sáu mùa Hè hăm hở xấn tới, không gian thời gian sẽ giãn rộng ra cho nắng tràn trề nhễ nhại bóng mướt trên những trần trụi trần gian thân thể chân đùi bụng ngực của các cô gái tóc búi cao , đeo kính đen nằm phơi nắng...Và người ta hôn nhau thơm hương vị ngọt ngào vị cam, chanh, nho tươi dưới bóng mát của những cây dừa lá to xanh mướt...
- Và bây giờ thì thời gian lại đang là Tháng Sáu...
Nắng rực rỡ, mùa Hè... ( nói mùa Hạ thì nghe hay hơn, phải không nhĩ !? )
Các trường học đóng cửa, những con đường sáng sớm quanh thành phố nhỏ nơi anh ở không ồn ã tiếng xe đưa đón cùng những tiếng cười nói của học sinh nữa...Và người lớn, cha mẹ chúng cũng lên đường cùng gia đình đi nghỉ Hè xa trên những chuyến xe lái xuyên bang vạn dặm thiên lý núi đồi xinh đẹp hoang sơ nguyên thủy thiên nhiên bát ngát của 50 tiểu bang nước Mỹ này...
|Anh cũng có ý định xách gói, cầm máy ảnh lên núi ở ẩn vài ba ngày vacation, hoặc sẽ vào sa mạc ngồi nhìn gió thổi cát bay rì rào qua những bụi cỏ dại, hay là ra Biển ngồi nhìn và nghe sóng vỗ vào bờ đá cho...lãng mạn nhĩ ?! Hmmm..., No , anh không thích Biển lắm đâu, em biết đấy mà: anh chỉ thích cái im lặng hoang sơ của núi, của đá, của sa mạc và yêu cái âm thanh xào xạc lao xao của rừng xanh lá hoa cây cỏ .
Những con đường quanh đây im vắng hơn khi mùa Hè về, phần là vì các trường học nghĩ Hè, phần vì nắng quá nhiều, người ta ra Biển nhiều hơn là đi bộ trên đường, những con đường thỉnh thoảng có tiếng xe vụt lướt qua, vậy thôi, và anh rất thích sự im vắng cũa những con đường !
Nhớ ngày xưa, những lần có dịp lên phố cao trên Dalat , anh đã từng ngồi im lặng hàng giờ bên một ghế đá bên bờ cong cong một con đường quanh Hồ Xuân Hương, chỉ để nghe tiếng gió vi vu trên những hàng cây thông trên đồi cù và những con đường im vắng quanh đó vọng lại...
"Ngày Xưa" ?
Ôi , Sao anh yêu 2 chữ "Ngày Xưa" thế không biết, nó gợi nhớ những câu chuyện Cổ tích hồi thơ ấu chúng ta vẫn thường được nghe kể, hay đọc sách, và bao giờ cũng bắt đầu bằng câu Once upon a time :"Ngày xửa , Ngày xưa , nơi làng kia có..."..v.v...Nó gợi cảm thoang thoảng mùi hương nơi những sợi tóc tơ sau cái gáy thanh nhã trắng muốt của em, chất ngất như vùng ngực ấm áp dịu dàng và ngọt ngào đằm thắm như đôi môi em vậy...
"...Từ nghĩa địa đi ra, từ con đường trên đồi cao dẫn đến thành phố, tôi thấy một thế giới loài người thoáng hiện dưới một mầu sắc kỳ lạ, thế giới huy hoàng vô cùng, thực là đẹp triền miên. Nắng sắp lên. Chưa bao giờ tôi thấy nắng đẹp như vậy. Chưa bao giờ tôi yêu trần gian này đến thế...
Tôi tự nói với lòng : " Ngày hôm nay, và cả những ngày sắp đến, bắt đầu bằng niềm thanh bình vô hạn của tâm hồn"
- Em ơi, hãy trông sang đồi thông. Hoa Anh đào nở hồng cả sườn đồi. Đẹp xuống trần...
- Hôm nay nhiều mây trắng quá em nhỉ ?
- Trắng như áo người ta yêu phải không anh ?..."
Một cặp tình nhân nắm tay nhau đẩy cửa bước vào...Tiếng xe cộ lướt trên đường lọt vào quán, họ đi qua bàn anh ngồi sát ngay cửa sổ kính trong suốt...Cô gái lướt qua sát anh đến độ anh thoáng hít được một thoảng hương thơm từ mái tóc dài của cô phã nhẹ vào mũi...
Tháng Sáu ngập nắng bên ngoài, anh nhìn thấy nụ cười mĩm dễ thương im lặng cũa em trên những trang viết cũ...
Bản nhạc anh đang nghe có lời và giai điệu buồn muốn chết ! Àh hay ra là anh cũng đang buồn đấy chứ gì nữa, nhỉ !? ( ùiii giờiii , buồnnn ! )
Người dọn bàn đến bên cạnh, tay cầm ca nước lạnh có những viên đá hình ngôi sao trong veo với những lát chanh tươi có vỏ mầu vàng, hỏi :
- Everything ok, Sir ?
- Ồh yèahh !... everything's... perfect ! Thanks
- Nice day, Sir !
- "...Heidegger có lần nhắc lại câu nói của Abraham a Santa Clara: " Kẻ nào chết trước khi chết thì không chết lúc hắn chết ".Phải chăng anh muốn nói rằng "cái chết gặp cái chết thì sống mới bùng dậy lại ?!" _Tôi không hiểu ! ,anh nói .
- Tôi đã thuật lại câu chuyện giữa tôi và anh. Nhưng tôi không thể diễn tả lại ấn tượng lạ lùng trong tâm thức tôi, tôi vừa nghe anh nói :"Tôi không hiểu" thì tôi có cảm giác bất chợt rằng một trái sung chín vàng rụng vào cái miệng hả rộng của anh khờ...
- _ Như thế không còn vấn đề gì đáng nói nữa...!" Tôi im lặng. Anh cũng im lặng và mĩm cười thoải mái...( trang 225 , "Bay Đi Những Cơn Mưa Phùn"___ PhamCongThien )
Anh yêu thích điều đặc biệt ấy của sự tinh tế nghe ra cả cái thanh âm lao xao rất nhẹ của sự im lặng của lòng mình ! Những con đường hoang vắng khi về chiều tà tháng Sáu mùa Hè oi ã nắng khô vàng chín rụng cả những nỗi buồn xưa và nay, cũ và mới...
Thật là tuyệt khi uống cạn những xúc cảm ấy của trái tim !
Chiều tháng Sáu nắng vẫn còn nấn ná đến tận 8 giờ tối ở nơi đây ! ừhmm..., bản nhạc có lời hát và giai điệu nghe buồn muốn chết luôn...!
"Một mình đi mãi...Trên đường dài không thấy
Ai người quen tôi đấy ?! Bao giờ đời sẽ vui... !? "
... ... ... ... ...