..


..




" UNCHAINED MELODY "
Love is Never Ending, Still Beginning...

"...i know everyone reads my behavior from their own viewpoints... which is affected by the culture and the religion in which each is raised... i am sorry if my behavior (personality, style, etc...) makes anyone uncomfortable...i truly believe that everyone is entitled to their opinions whether i agree with them or not...That is "What Is So Great" about this country !...

i also believe that people can be FRIENDS even if they are different in many ways, providing that they have common intrinsic values... and in the end... That's What Life Is All About: "i can be only me!"... if people don't like it... they don't have to deal with me... sooo... i will continue to be "Just The Way I Am"

As for relationships...Any kind of relationships ,when things happen that injure a relationship...if it is repairable, then TIME is required for the healing process...Sometimes, it can't be repaired...But we won't know until we give it time to try...if it doesn't work...Then we go our separate ways, without labeling anyone as embittered, unforgiving, narrow-minded, immature...and so on...Some of the terms may or may not be true...But i firmly believe in NOT hurting anyone if i can avoid it !... ... ... ...

Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014

"Bài Không Tên Số 7" cho tháng Sáu !

June 14, 2014 at 5:01am

"...Cafe' đen, rượu đỏ, và thuốc lá bao xanh là ba dấu hiệu của đất Pháp...Không có ba thứ này, nhất định nước Pháp sẽ không còn những cơn mưa phùn tháng Tư .

 Hắn ngồi bên cạnh khung cửa kính, quán thuốc lá chỉ mang tên vỏn vẹn là Tabac Cafe Express... Quán thuốc nằm đối diện nghĩa địa. 

Chung quanh đều im lặng, thỉnh thoảng vài tiếng ho, tiếng cửa đẩy vào, tiếng gió rít vào từ những ngày quá khứ.

Bây giờ là tháng Tư ? Thời gian là những tháng Tư còn lại...

Hắn ho khan vài tiếng cho đỡ buồn,trời lạnh quá, im lặng quá, nhiều khi mình phải bày đặt ho khan để thấy rằng mình vẫn còn đó, vẫn sống, vẫn thở... " ( trang 8 ,"Bay Đi Những Cơn Mưa Phùn" __ PhạmCôngThiện )

 Nhưng ở đây không còn là tháng Tư nữa , mà đang là những ngày cuối tháng Năm,cuối mùa Xuân...Tôi đang ngồi đọc những giòng đầu tiên trong tập tản văn "Bay Đi Những Cơn Mưa Phùn" của tay cuồng chữ PhamCongThien, một cuốn sách đầy kỷ niệm của thời tuổi trẻ Saigon đã xa xôi mấy chục năm qua, rất cảm động khi im lặng đi vào những ngóc ngách của từng giòng viết mà có thể đối với người khác chỉ đọc lướt qua vài trang sẽ...ngáp và vứt vào góc bàn ! Cũng có người đã vứt vào xọt rác nữa ! Vì chán và vì chẵng hiểu Hắn-PCT viết cái đếch quái quỷ gì vậy nhĩ !?

 (** Phải nói vài lời cám ơn sự ngọt ngào nhiệt tình của cô Gio HeoMay- người bạn/người chị rất nghệ sĩ tính , đã copy trọn cuốn sách nguyên bản ngày xưa của cuốn sách, rồi gởi tặng Vynn mình...Thương Gió quá ! Gió đang bệnh đấy, nhưng với sự kiên cường chiến đấu và phớt lờ hiếm có, Gió vẫn thổi vi vu viết lia lịa và mới khoe rằng đã mập lên thêm được 4 kylo...thịt ba rọi nữa, cho dù sẽ còn phải đối diện với những giờ "vào thuốc" đầy tính thời gian của kiên nhẫn và chấp nhận ! Xin Chúa ban bình an cho cô Gió... )

 Thời gian nơi đây đang đi vào những ngày cuối mùa Xuân trong tháng Năm, mặt trời sẽ rực rỡ hơn, nắng sẽ lấp lánh và vàng hơn cả mầu cát của bãi biển vào tháng sau là tháng Sáu mùa Hè hăm hở xấn tới, không gian thời gian sẽ giãn rộng ra cho nắng tràn trề nhễ nhại bóng mướt trên những trần trụi trần gian thân thể chân đùi bụng ngực của các cô gái tóc búi cao , đeo kính đen nằm phơi nắng...Và người ta hôn nhau thơm hương vị ngọt ngào vị cam, chanh, nho tươi dưới bóng mát của những cây dừa lá to xanh mướt...
  •  Và bây giờ thì thời gian lại đang là Tháng Sáu...
Tháng Sáu ở đây không có mưa, anh cũng chẵng muốn ôm đàn hát bài "Tháng Sáu trời mưa, trời không mưa anh cũng lạy trời mưa" sến sang sang sến nào đó...Đơn giản là anh không thích mùa Hè...Thật thì anh mới ôm đàn hát bài "Không tên số 7" với giọng nghẹn ngào cũa những ly rượu đỏ...

 Nắng rực rỡ, mùa Hè... ( nói mùa Hạ thì nghe hay hơn, phải không nhĩ !? )

Các trường học đóng cửa, những con đường sáng sớm quanh thành phố nhỏ nơi anh ở không ồn ã tiếng xe đưa đón cùng những tiếng cười nói của học sinh nữa...Và người lớn, cha mẹ chúng cũng lên đường cùng gia đình đi nghỉ Hè xa trên những chuyến xe lái xuyên bang vạn dặm thiên lý núi đồi xinh đẹp hoang sơ nguyên thủy thiên nhiên bát ngát của 50 tiểu bang nước Mỹ này...

|Anh cũng có ý định xách gói, cầm máy ảnh lên núi ở ẩn vài ba ngày vacation, hoặc sẽ vào sa mạc ngồi nhìn gió thổi cát bay rì rào qua những bụi cỏ dại, hay là ra Biển ngồi nhìn và nghe sóng vỗ vào bờ đá cho...lãng mạn nhĩ ?! Hmmm..., No , anh không thích Biển lắm đâu, em biết đấy mà: anh chỉ thích cái im lặng hoang sơ của núi, của đá, của sa mạc và yêu cái âm thanh xào xạc lao xao của rừng xanh lá hoa cây cỏ .

Những con đường quanh đây im vắng hơn khi mùa Hè về, phần là vì các trường học nghĩ Hè, phần vì nắng quá nhiều, người ta ra Biển nhiều hơn là đi bộ trên đường, những con đường thỉnh thoảng có tiếng xe vụt lướt qua, vậy thôi, và anh rất thích sự im vắng cũa những con đường !

Nhớ ngày xưa, những lần có dịp lên phố cao trên Dalat , anh đã từng ngồi im lặng hàng giờ bên một ghế đá bên bờ cong cong một con đường quanh Hồ Xuân Hương, chỉ để nghe tiếng gió vi vu trên những hàng cây thông trên đồi cù và những con đường im vắng quanh đó vọng lại...

 "Ngày Xưa" ?

 Ôi , Sao anh yêu 2 chữ "Ngày Xưa" thế không biết, nó gợi nhớ những câu chuyện Cổ tích hồi thơ ấu chúng ta vẫn thường được nghe kể, hay đọc sách, và bao giờ cũng bắt đầu bằng câu Once upon a time :"Ngày xửa , Ngày xưa , nơi làng kia có..."..v.v...Nó gợi cảm thoang thoảng mùi hương nơi những sợi tóc tơ sau cái gáy thanh nhã trắng muốt của em, chất ngất như vùng ngực ấm áp dịu dàng và ngọt ngào đằm thắm như đôi môi em vậy...


"...Từ nghĩa địa đi ra, từ con đường trên đồi cao dẫn đến thành phố, tôi thấy một thế giới loài người thoáng hiện dưới một mầu sắc kỳ lạ, thế giới huy hoàng vô cùng, thực là đẹp triền miên. Nắng sắp lên. Chưa bao giờ tôi thấy nắng đẹp như vậy. Chưa bao giờ tôi yêu trần gian này đến thế...

 Tôi tự nói với lòng : " Ngày hôm nay, và cả những ngày sắp đến, bắt đầu bằng niềm thanh bình vô hạn của tâm hồn" 
  • Em ơi, hãy trông sang đồi thông. Hoa Anh đào nở hồng cả sườn đồi. Đẹp xuống trần... 
  • Hôm nay nhiều mây trắng quá em nhỉ ? 
  • Trắng như áo người ta yêu phải không anh ?..."  
( trang 200, "Bay Đi Những Cơn Mưa Phùn"__ PhamCongThien_ 3-X-1961 )
 Một cặp tình nhân nắm tay nhau đẩy cửa bước vào...Tiếng xe cộ lướt trên đường lọt vào quán, họ đi qua bàn anh ngồi sát ngay cửa sổ kính trong suốt...Cô gái lướt qua sát anh đến độ anh thoáng hít được một thoảng hương thơm từ mái tóc dài của cô phã nhẹ vào mũi...

Tháng Sáu ngập nắng bên ngoài, anh nhìn thấy nụ cười mĩm dễ thương im lặng cũa em trên những trang viết cũ...

Bản nhạc anh đang nghe có lời và giai điệu buồn muốn chết ! Àh hay ra là anh cũng đang buồn đấy chứ gì nữa, nhỉ !? ( ùiii giờiii , buồnnn ! )

Người dọn bàn đến bên cạnh, tay cầm ca nước lạnh có những viên đá hình ngôi sao trong veo với những lát chanh tươi có vỏ mầu vàng, hỏi :
  • Everything ok, Sir ?
  • Ồh yèahh !... everything's... perfect ! Thanks
 Anh mỉm cười với người thanh niên, chắc là sinh viên đi làm thêm vào mùa Hè.
  • Nice day, Sir !
Anh ta cũng mỉm cười... Anh nháy mắt với anh ta và đưa 2 ngón tay cái lên đáp lời, thở hắt ra, nhìn ra ngoài sân cỏ... Bên kia đường cũng là những bãi cỏ, đồi cỏ của công viên và sân chơi Golf , tất cả thành phố nhỏ này nằm ngập ngụa trong nắng Hè tháng Sáu, và anh thì cứ hay nhắc đi nói lại rằng anh không thích mùa Hè tý nào... "Chúng ta rất khác nhau , anh yêu ạh !", Có lần em đã nói như vậy và mỉm cười dịu dàng :" Em thì thích mùa Hè và Biển, nhưng dĩ nhiên rồi, anh yêu àh, em cũng yêu mùa Thu cùng với anh chứ !"... Người đàn ông của nàng không nói gì, ôm nàng chặt hơn nữa và bàn tay đặt lên trên ngực trái nàng ấm nồng, mềm mại , nơi ấy là nơi mà Thượng Đế đã đặt vào trái tim người phụ nữ sự bao dung , yêu thương và tha thứ, là nơi mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn gục mặt vào đấy để nghe hơi thở dịu dàng cùng tiếng đập êm dịu của Tình yêu, của sự ũi an che chở như người Mẹ vậy... Chả phải người đàn ông nào cũng chỉ là "thằng con trai nhớn" của người phụ nữ sao ? Sau Mẹ ta ?...
  • "...Heidegger có lần nhắc lại câu nói của Abraham a Santa Clara: " Kẻ nào chết trước khi chết thì không chết lúc hắn chết ".Phải chăng anh muốn nói rằng "cái chết gặp cái chết thì sống mới bùng dậy lại ?!"  _Tôi không hiểu ! ,anh nói .  
  •  Tôi đã thuật lại câu chuyện giữa tôi và anh. Nhưng tôi không thể diễn tả lại ấn tượng lạ lùng trong tâm thức tôi, tôi vừa nghe anh nói :"Tôi không hiểu" thì tôi có cảm giác bất chợt rằng một trái sung chín vàng rụng vào cái miệng hả rộng của anh khờ... 
  • _ Như thế không còn vấn đề gì đáng nói nữa...!"  Tôi im lặng. Anh cũng im lặng và mĩm cười thoải mái...( trang 225 , "Bay Đi Những Cơn Mưa Phùn"___ PhamCongThien )
 Nắng Tháng Sáu ngập tràn ngoài kia...Và thời gian nơi đây như là có thanh âm rất im ắng nghe nhận ra được cả tiếng chớp cánh của những con chim bay nhẹ qua những cành cây xanh, cái im vắng mà tâm hồn anh nghe ra được rất rõ...

Anh yêu thích điều đặc biệt ấy của sự tinh tế nghe ra cả cái thanh âm lao xao rất nhẹ của sự im lặng của lòng mình ! Những con đường hoang vắng khi về chiều tà tháng Sáu mùa Hè oi ã nắng khô vàng chín rụng cả những nỗi buồn xưa và nay, cũ và mới...

Thật là tuyệt khi uống cạn những xúc cảm ấy của trái tim !

Chiều tháng Sáu nắng vẫn còn nấn ná đến tận 8 giờ tối ở nơi đây ! ừhmm..., bản nhạc có lời hát và giai điệu nghe buồn muốn chết luôn...!


 "Một mình đi mãi...Trên đường dài không thấy
  Ai người quen tôi đấy ?! Bao giờ đời sẽ vui... !? "
  ... ...  ... ... ...





--> Read more..

Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2014

"Lẽ Vô Thường Hợp Tan "


Sau một thời gian khi đã thử giao lưu chơi với cái thế giới tabàha FB kia với nick name tôi vẫn dùng bên Multiply ngày xưa là Vynn K. tôi đã muốn đóng cái FB bên ấy với nick name ấy , để trở về bên này một mình...Thì cũng có một số vốn không nhỏ để bỏ thêm zô túi kinh nghiệm !
Cũng khá là Tham Sân Si với mọi tình huống Hỷ Nộ Ái Ố chứ !
Tôi đâu phải là Thánh cũng chưa đạt mức hóa đá cho dù vẫn thích ngồi chống càm uống rượu một mình để suy tư về lẽ tồn sinh con người , tôn giáo, xã hội loài người , văn hóa và..."nỗi buồn nhân loại" với " nỗi lo vũ trụ"..v.v... hahaha , đúng là tôi không được bình thường như những bạn thân tôi nhận xét sao ?...

Dĩ nhiên , đối với tôi điều học được nhiều nhất, khám phá ra thêm được nhiều nhất nhất vẫn là về...phụ nữ !
Cho dù rằng tôi cũng đã có quá dư một số vốn kinh nghiệm thương đau không nhỏ về phụ nữ trong đời sống thực , nhưng qua FB, tôi thật sự khám phá thêm rất nhiều những chi tiết tế nhị khác về con người và thế giới tâm hồn của họ...
Và, khoan đã hãy nói về những điều đã hiểu ra đó là Tốt hay là Xấu mà tôi đã hiểu , hay khám phá hay đã có kinh nghiệm qua với phụ nữ các loại, các mẫu người trong đời thực và đời ảo...
Ý tôi muốn nói , dù sao, Phụ nữ: họ là những người yếu đuối , có trái tim nhạy cảm và tấm lòng không thua gì Mẹ ta...
Họ cần được trân trọng mà yêu thương và che chở...
Bất kể là thế nào, đời sống luôn vẫn cần có tấm lòng, cần có lòng bao dung , cho dù sau đó chĩ là để cho gió cuốn đi lạnh lùng...

Thú thật có một , hai ( và...3,4 ? hì hì khộ tâm quạ cho trái tiêm lãng mạn chịu hông nỗi cũa toaii ) bóng hình đã vẫn để lại dấu vết trong tâm hồn tôi...Một là người xưa bên Multiply... Và một là người chĩ mới quen có dăm ba ngày: đó là một phụ nữ trí thức, có học vị và là một phụ nữ rất thú vị nếu là người bạn, người tình... ( Nhưng làm một người vợ thì chắc phải ngồi chống càm...xem lại ! ) ^^

Tôi trở về nhà Blogspot hiu quạnh thanh vắng bên này, viết lách lại chút đĩnh như bên Mul. ngày xưa xem sao !

Vì thật thì , từ ngày Mul. dẹp tiệm đa số thích qua FB hơn, bên ấy là cả một thế giới xã hội với đủ hạng, đủ loại, đủ trình độ level từ nghiêm chỉnh đến...cà chớn, từ ông anh đáng kính đến gã đàn ông vô duyên rỗng tuyếch chuyên gia đi comment dạo những lời pá láp mua vui rẻ tiền, từ cô bạn gái đáng quý đến con mệ chanh chua đanh đá , từ em gái ngây thơ đến những người đàn bà hóng chuyện rồi phê phán ném đá người khác , và quá xá chừng nhiều những bông hoa nylon đạo đức giả , vàng thau lẫn lộn cùng có một mầu vàng...
Và dĩ nhiên, thường thì người ta thích luxubu lao xao nơi chốn đông vui hơn chứ !
Chuyện thường tình thôi mà ! 

Đấy chỉ là cái nhìn tổng quát mang tính.."vô tư" của tôi thôi. Chứ thì tôi chưa hề và sẽ không hề muốn viết những lời phê bình bất cứ ai...
( Trừ một hai trường hợp vì quý người mình thương mến mà có đôi lúc "góp ý" rằng mình không thích thấy họ "cũng" rập khuôn theo ba cái đám bla bla trời ơi kia, nhưng cũng không tránh khỏi họ đã không hài lòng! Thì mình rút lui, im luôn...Thì thôi vậy, không nên có ý kiến nữa ! ) ^^
Đó là tự do mà ! Chúng ta là cái...thá gì mà phê phán người khác của cái cõi "bá nhân bá tánh" vang cười hô hố hô trôi nổi đây đó hà há ha quanh đây chứ huh !?!
Kệ vậy đi...

Sáng nay California có mưa, và qua nhà H.T. thì được nghe bản nhạc "Bay đi cánh chim biển" do chính tác giả hát...Giọng Đức Huy không điêu luyện, không làm dáng kỹ thuật , vì thế nghe ra được chất buồn xa xôi của Biển, của cánh chim cô đơn, của tiếng sóng dội lại trong lòng...
( Cám ơn em, HT... Anh vẫn nghĩ về em như là một phụ nữ cũng có cả một thế giới tâm hồn u uất lẫn lãng mạn không thua gì anh... và nếu anh nhớ không lầm thì có lần chính em đã nói thẳng ra trong một comment rằng : " Có anh là người duy nhất hiểu em" , thật vậy sao ?! Hình như có phảng phất đâu đó điều chi bí ẩn rất giống nhau trong đáy sâu trái tim chúng ta !? Hay là tại sự đồng cảm thì thường có cảm xúc ấy xảy ra nhỉ ?! ) ^^

Và với riêng cái cõi Lòng kỳ lạ của tôi thì vẫn cứ luôn còn đó nỗi buồn xa vắng ấy...
Tôi sẽ phãi tự tìm câu trả lời cho trái tim tôi : Tôi đang ra làm sao vậy ấy nhễyy...!? ^^
Và từ bao giờ... !?

Ai bik ? Bik...chết liền nha...! ^^

Nhưng mà này , nói thật nha : tôi cũng sẽ vẫn trở lại FB , để cũng thỉnh thoảng tham gia khua gõ vang lên một vài nhịp trống canh mua vui với Đời để "đi với Ma tôi sẽ mặc áo giấy, rồi thì đi với Bụt khoác áo cà sa" mà tiếp tục học hỏi thêm về sự khác nhau giữa Vàng và Thau vì chúng có cùng một mầu vàng...
Riêng tôi , thì mầu vàng chĩ có thật trên những cánh hoa mong manh Hoa Hồng vàng tôi yêu thôi...


  ĐÓA HOA VÔ THƯỜNG

Tìm em tôi tìm
Mình hạc xương mai
Tìm trên non ngàn
Một cành hoa khôi
Nụ cười mong manh
Một hồn yếu đuối
Một bờ môi thơm
Một hồn giấy mới

Tìm em tôi tìm
Nhủ lòng tôi ơi
Tìm đêm chưa từng
Tìm ngày tinh khôi...

... ... ...

--> Read more..

Dấu chân..

Flag Counter